TỰ MÃN CÂU CÁ
Nguy hiểm lắm vì ta tự mãn
Bởi dành nhau tát cạn tâm người
Gieo oán nghiệt, hái sầu tươi
Trời xanh gió lộng chê cười áng mây
Non tự đắc cao dầy hơn biển
Sóng âm thầm thể hiện khiêm nhường
Mưa đổ xuống, đất bùn vương
Còn đâu cảnh đẹp trên đường dốc cao
Công trạm trổ cưa bào tự ái
Tạo cần câu đợi mãi kình ngư
Lòng chẳng tịnh, trí mệt nhừ
Ngồi xem sợi cước lắc lư giữa chừng.
tbt.Dec.09.2017
--------------------
Xướng Họa
CHỚ KIÊU MẠN
Kiêu ngạo quá do ta thỏa mãn
Luôn xét soi tát cạn ý người
Làm cho họ thấy kém tươi
Rồi đem thách đố để cười hổ mây
Hận thù rộng sâu dày như biển
Hãy khoang dung biểu hiện nhân nhường
Lòng sân hỷ nộ chớ vương
Dốc lòng tầm đạo lên đường non cao
Lấy trí tuệ dũa bào si ái
Bước tình trường chẳng mãi ngất ngư
Hiểu ra thân đã mệt nhừ
Thăng trầm sóng gió lắc-lư nửa chừng
Julỵ13.2018
Minh Hiển
CHÉM GIÓ
Họa giữ vần Cali Nguyen cho vui chút nha
Khi tự đắc lòng Ta chểnh Mảng
Tự khoe khoang nông Cạn với Người
Như hoa rực rỡ đẹp tươi
Rụng rơi cánh mỏng gió Cười ghẹo Mây
Hòn đá nhỏ phủ Dày bọt Biển
Nước lăn tăn ẩn Hiện nhẫn Nhường
Dấu chân trên cát còn Vương
Nhìn lên mới hiểu mặt Đường thấp Cao
Bởi luật lệ cấu Bào nhân Ái
Nên hồn thơ cứ Mãi ngất Ngư
Nghĩ rằng hạt bụi nhiễn nhừ
Chẳng làm xốn mắt Lắc Lư nửa Chừng
MinhHien
Dec.10.2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét