NHỚ NGƯỜI DƯNG " 03 "
THẦM trở lại đường xưa lúc trước
ÔM trong lòng sẽ được thấy ai
GIẤC mơ vẫy gọi đêm dài
MỘNG xuân rạng rỡ chưa phai bóng hình
MIÊN viễn (*) xứ bình minh khắc khoải
TRƯỜNG thi ca chẳng đoái hoài mong
NHỚ hoàng hôn, nhớ nẫu lòng
NGƯỜI dưng đã ấm thu phong sớm chiều ?
BUỐT lạnh phả cô liêu khói thuốc
DẠ bâng khuâng chẳng buộc cau trầu
VẤN bao lời, đáp vài câu
VƯƠNG tình một thuở ban đầu khó quên
NỖI lạc lõng đi trên phố vắng
SẦU vẫn còn trĩu nặng niềm thương
THẦM ÔM GIẤC MỘNG MIÊN TRƯỜNG
NHỚ NGƯỜI BUỐT DẠ VẤN VƯƠNG NỖI SẦU
Otc-1-2019
Hàn Sĩ Minh Hiển
(*) 綿遠 = miên viễn = Xa xôị
..............................................................................
THẦM ÔM GIẤC MỘNG MIÊN TRƯỜNG
NHỚ NGƯỜI BUỐT DẠ VẤN VƯƠNG NỖI SẦU
( Câu khoáng thủ xin mượn Hàn Sĩ Minh Hiển )
VẪN ĐỢI NGƯỜI DƯNG
THẦM gom sợi nhớ đan tình
ÔM nắng lung linh kết mảnh yêu thương
GIẤC khác ngõ, giấc chung đường
MỘNG ảnh còn vương đã bấy lâu nay
MIÊN du tất bật đêm ngày
TRƯỜNG canh nguyệt mãi còn say rượu đào
NHỚ trời lấp lánh vì sao
NGƯỜI đến khi nào suối lội đèo qua .
BUỐT ngọn cỏ, lạnh sương phà
DẠ nhớ người ta hổng chịu bay sang
VẤN danh ngân xuyến chẳng màng
VƯƠNG bóng tình lang biển hẹn non thề
NỖI buồn cách trở sơn khê
SẦU lối đi về chợt phủ tà dương
THẦM ÔM GIẤC MỘNG MIÊN TRƯỜNG
NHỚ NGƯỜI BUỐT DẠ VẤN VƯƠNG NỖI SẦU.
Oct.03.2019tbt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét