XUÂN
Xuân nét buồn chạm ngỏ quê Cha
Xuân hương lồng ý thiết tha
Xuân nghĩa mặn mà thắm đượm vần yêu
Xuân gọi én về kêu đào nở
Xuân hẹn thề vẫn nhớ pháo hồng
Xuân mai bung nụ vài bông
Xuân giữa cánh đồng tuyết phủ lạnh vai
Xuân mấy dặm núi dài ngăn cách
Xuân ước gì phủi sạch mây đen
Xuân ca theo nhạc trống kèn
Xuân chờ cát biển đan xen dấu giầy
Xuân ngời biếc trên cây sương đọng
Xuân hoàng hôn có ngóng bình minh
Xuân cười rạng rỡ nét xinh
Xuân Nhâm Dần sẽ đẹp tình phụng loan .
Minh Hiển
MONG ĐỢI XUÂN
( Mình Ơi ! 18 )
Xuân tỉnh giấc vươn mình qua gió lạnh
Xuân khoát lên một mảnh lụa đỏ vàng
Xuân phiêu-bồng ngạo tuyết bước dọc ngang
Xuân phỉ sức nụ càng bung rực-rỡ
Xuân bỡn nguyệt hỏi bao điều cắc-cớ
Xuân bách niên có nợ tiếng hẹn thề
Xuân hôm chiều khói tỏa trắng ven đê
Xuân khuya mộng lối về chung xóm nhỏ
Xuân đủng-đỉnh ghé non này biển nọ
Xuân oằn cong nhánh cỏ ướt sương mềm
Xuân thả hồn theo nhạc khúc dịu êm
Xuân hết tủi bên thềm đông quá khứ
Xuân gọi én líu-lo câu tình tự
Xuân buộc hồn níu giữ chặt con tim
Xuân cong môi nhìn nhau lặng-lẽ tìm
Xuân vẫn đợi cánh chim trời viễn xứ.
Jan17.2022 TBT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét